Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.Cơ bản là không muốn lắm.Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
