Khi còn là một đứa trẻ, ông biết nói chậm và khi là một học sinh, lại học rất ít, mơ mộng trong lớp và hay hỏi nhiều đế mức các giáo viên coi ông như một đứa trẻ bất bình thường.Năm 1952, ông thành lập daonh nghiệp xuất nhập khẩu và sản xuất xà bông ở Jakarta và sau đó mở rộng hoạt động sang ngành dệt và ngân hàng.Bất kể chỗ làm có xoàng xĩnh như thế nào , công việc có bé xíu như thế nào hay những người khác đối sử thô lỗ như thế nào với mình,dường như điều đó không làm anh bận tâm.Ta bị mất nhiều tiền và lâm vào tình cảnh nợ nần mà không có tiền chi trả.Bà có cơ may hiếm trở thành Thủ tướng thứ 2 trong lịch sử Parkistan được bầu 2 lần theo thể chế độ phổ thông phiếu bầu.Thoạt đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa! Chà! Vậy là không có trường học nữa.Thế nhưng nếu “tinh hoa của xã hội” chúng ta đều tìm việc làm thì ai là người tạo ra việc làm đây? Câu trả lời rất rõ ràng .Hãy gọi đó là "sự rèn luyện"".Một đặc điểm mà ai trong số này cũng có, dù làm gì đi nữa.Thậm chí ta có thể nói nó quá bất công và tự hỏi mình tại sao lại thế.