Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Hỡi người đời, anh phải tự biết anh.Ý muốn đó có nhiều tên.Đó là trường hợp mà hoàn cảnh buộc bạn phải có năng lực rất cao để tự điều khiển một cách chuyên chế.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.Tôi không cần biết bạn tập trung tư tưởng vào cái gì, miễn bạn chịu luyện cái bộ máy suy nghĩ của bạn là được.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.
