Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.Còn lười và nhát, thì chịu.Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.Hoặc tôi chuyển lớp.
