Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Vật chất? Bạn đâu có.Cô ta không ngước lên, liếc qua, lát sau mới cầm lên.Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.Bình thản và mệt mỏi.Tôi ủng hộ cái đúng.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
