Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Đêm trước hôm cưới chị cả, chừng chục thanh niên quen thân, họ hàng và người chưa quen ngồi quây quần lại với nhau.Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Tốt hơn là nên nhập vai.Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.Xin lỗi nhé, buồn ơi.