Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã.Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
