Để chỉ ra chúng ta đều khổ.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.Bố bảo: Đáng xem thật.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.Và thế là đời sống lãng phí.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?
