Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện.Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.Và xã hội nó đâm ra thế này.Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.