Chả phải bổn phận gì.Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui.Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Nói chung là tốn thời giờ.Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.
