Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.Cháu nói thế không đúng.Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn., bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.