Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.Nhưng như thế chưa đủ.Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.