Chúng ta thường ít khi để tâm trí mình thật sự tĩnh lặng để có thể suy nghĩ và nhớ xem mình đã bắt đầu từ đâu và hiện đang ở đâu.Stacy thích cách sống thân thiện này vì cô hiểu giá trị của nó.Và thật đáng thương cho những người không biết gìn giữ ký ức đẹp hay không có gì để nhớ về cả.Một trong những nuối tiếc và lo âu lớn nhất của con người là khi năm tháng qua đi, chúng ta sẽ không bao giờ còn có cơ hội để thực hiện những hoài bão hằng ấp ủ, hoàn thành dự án đã bắt đầu từ nhiều năm trước, hay hàn gắn những rạn nứt trong một mối quan hệ với người thân.Tất nhiên không phải tất cả những người hạnh phúc đều luôn gặt hái thành công, và người bất hạnh lúc nào cũng gặp thất bại.Hãy tìm việc gì đó để làm, vì cảm giác luôn bận bịu với công việc dễ chịu hơn nhiều và giúp mang mình trở về với thực tại so với cảm giác chẳng có gì để làm và luôn lo nghĩ viển vông.Trong khi đó, những sinh viên biết dự liện trước những yêu cầu của bài làm và thực hiện công việc đó theo một kế hoạch cụ thể sẽ không bao giờ bị rối mà còn thấy thích thú với công việc.Họ đã tự dối mình bằng những lý luận tạm thời và không dũng cảm để nhìn nhận điều này ngay từ đầu.Chấp nhận, vượt qua hay bị luỵ buồn bã? Điều quan trọng là cách chúng ta đón nhận chúng như thế nào.Bạn muốn là một công nhân tốt hơn? Được, nhưng điều đó nghĩa là gì? Bạn sẽ làm điều đó như thế nào? Làm sao bạn biết bạn đã đạt được mục tiêu hay chưa?
