Tôi đê mê, rụng rời.Từ trước tới nay ta vẫn ao ước đi du lịch thế giới trước khi chết.835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa.Bác sĩ William nói trong một tờ thông điệp đọc trước hội nha y của Mỹ: "Những cảm xúc khó chịu như khi ta lo lắng, sợ sệt, bàn cãi luôn luôn, rất dễ làm cho chất vôi trong cơ thể phân phát không đều và ta sinh ra sâu răng".Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh.Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm.Trước kia tôi thường trả lời miệng mà không chép lên giấy, nhưng từ lâu tôi bỏ lối ấy vì nhận thấy rằng chép những câu hỏi và trả lời lên giấy làm cho óc tôi sáng suốt hơn.Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên.Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện.Em muốn khóc, thầm nghĩ: "Tại sao lại có sự vô ý kia khiến cho chiều nay mất vui đi như vậy? Nhưng sau em tự nhủ: "Tại sao mất vui? Cứ nhất đinh vui đi nào! và em vô phòng ăn, đành mang tiếng với bạn bè là người nội trợ dở, còn hơn là tiếng cáu kỉnh, xấu thói.
