Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Phố phường quanh nhà lại bình thường.Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.