Bà ở nhà chắc có ít nhiều tánh tốt; ít nhất hồi xưa ông cũng nghĩ như vậy; nếu không, sao ông cưới bà? Nhưng đã bao lâu rồi ông chưa hề khen bà một lời? Từ hồi nào? Bà Dorothy Dix, nổi danh về những câu chuyện hàng ngày, nói: Chưa học nghệ thuật khen thì xin ông đừng lập gia đình.tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi.Và tôi thấy rõ ràng những hội đó là cái "nghiện" của ông, là lẽ sống của đời ông.vì ông ta muốn giấu tên.Nếu những bà vợ trẻ biết trọng chồng như khách quý thì vui vẻ biết bao nhiêu!.Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi thích tin rằng không biết chừng lời cô đó đúng cũng nên.Tôi tự hỏi: - Lần đó, ta đã lỡ lầm chỗ nào? - Đã hành động khéo chỗ nào? Có thể khéo hơn được không? Ra làm sao? - Sự lôi thôi đó cho ta bài học gì? Có khi tự xét như vậy, tôi thấy đau khổ lắm, có khi tôi lấy làm lạ lùng sao đã lầm lỡ nặng nề như thế được.Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn.Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa.nhưng dù sao thì cũng là điều cấm.
