Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.Làm một bài thơ dở để được khen.Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn.Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác.Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.Sức khỏe phải tự mình giữ.Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.