Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.Thế có phải đỡ cho cả hai không.Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.