Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.Họ kinh doanh khách sạn.Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới.Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
