Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Có lẽ mình nên im lặng.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
