Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Cười vui cho dễ sống.Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.