Bố mẹ con cũng buồn.Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.