Sự thay đổi liên tục của đám đông chỉ thể hiện ở những cái rất bên ngoài.Ngay từ buổi bình minh của văn hóa, các dân tộc luôn luôn phải chịu ảnh hưởng của các ảo tưởng .Chúng ta hãy xem xét việc làm cách nào để giành được sự ủng hộ của đám đông này.Cũng quá thừa khi lưu ý rằng, sự thiếu khả năng lập luận của đám đông đã tước đi của họ mọi năng lực phê phán, có nghĩa là khả năng để phân biệt được giữa đúng và sai, khả năng đưa ra một phán xét xác đáng.Nhưng dù thế nào đi nữa thì Le Bon cũng chỉ là “con đẻ” của thời đại ông.Họ có vẻ sử dụng cùng một từ, nhưng nói ra không cùng một thứ tiếng.Nó chỉ đem lại cái hại nhiều hơn là làm lợi.Trong mỗi một thời đại, một số nhỏ trong số họ đã để lại dấu ấn của mình, và đám đông đã bắt chước những cái đó một cách vô thức.(Chữ “nông nô” ở đây cũng không đúng, phải là, luật giành cho thần dân phong kiến, ràng buộc họ với lãnh chúa chứ không phải đất nước).Đối với đức tin cũng vậy, con đường tiếp nhận của nó thường không qua sự suy xét.
