Tất cả các chi tiết còn lại được xâu chuỗi liên tưởng với các vật dụng này.Sự thích thú làm cho hệ thống bộ nhớ xử lí thông tin dễ dàng hơn.Chúng ta cùng đi đến kết luận cho những sự ngạc nhiên này bằng sự ngạc nhiên lớn nhất:Và sau đó, 20 chiếc bánh hamburger và 30 cái xúc xích Đức đã biết mất khi không ai để ý – điều này không đáng tiếc sao? Tất nhiên là đang tiếc rồi, vì vậy mà chúng ta sẽ ăn chúng.Sự chịu đựng, cảm giác bị giam lỏng và suy sụp bắt nguồn từ đâu? Gốc rễ của vấn đề nằm ở chỗ chúng ta đang ngồi ở nhà!Bây giờ hãy xem bạn nhớ được những gì.Họ cũng không cần đến nó vì họ tin vào trí nhớ của mình.Chúng ta trở thành tù nhân trong sự căng thẳng của chính mình.Cánh cửa của phòng này treo tấm biển “Số tiền chi tiêu”, nghĩa là trong căn phòng này các vết bẩn sẽ được tẩy sạch.Hãy tưởng tượng một thám tử hay một điều tra viên mà lại không thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt.