Để tránh những hận thù.Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Con sông trước mặt thật xanh và êm.Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.- Rất tiếc là không thể, thưa ông.
