Không hẳn là sợ mất cho bạn.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.Tôi về, cũng đỡ in ít.Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
