Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
