Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
