Những người hay lo lắng thường bắt đầu bằng một nỗi sợ cụ thể nào đó.Một ngày nọ, bác sĩ phân tích bảo tôi rằng tôi là con nuôi.Vấn đề không chỉ là bạn thành công hay thất bại mà là tâm hồn vô đạo đức của người ta.Có một loại đường đi khác mà chúng ta sớm khởi hành để tìm kiếm với một gợi ý mơ hồ rằng nếu chúng ta «thành công» thì chúng ta sẽ hạnh phúc và an lành.Cuối cùng, trong khi tranh đấu để vượt qua những lối cư xử bệnh hoạn bằng cách sử dụng lô gích, người ta thường phải đương đầu với thực tế là sự thờ ơ vô hình.Tôi thường nghĩ rằng phần này của cuốn sách của chúng ta đặt tên là «những người cần tránh».Nhưng sống với họ thường rất khó khăn.Ông này trả lời: «Tôi không thấy ông ấy đề cập đến vấn đề đó».Đôi khi, điều đó không bao giờ xảy ra.Thời gian cho sự quan tâm của chúng ta đã trở nên thật ngắn ngủi.
