Đầu những năm 1930, một kỹ sư tên Joseph Strauss thường đi công tác đến một công trường ở San Francisco, nơi ông có thể ngắm cảnh từ một phía của vịnh San Francisco hoang vu.Những câu chuyện của họ sẽ thắp lên trong chúng ta những tia hi vọng, những suy nghĩ và cách nhìn lạc quan hơn.Bộ não con người không hướng tới cái tổng quát mà hướng về cái đích cụ thể.Không có điều gì là tự nhiên xảy đến.Tại sao vậy? Chỉ cùng một lý do: Chúng ta có thói quen chỉ thường nhìn vào mặt trái của mọi sự việc cuộc sống.Có lẽ tôi không là tuýp người hét to Cố lên! Cố lên để khích lệ người khác.Chín mươi chín lần cho kết quả sai.Không sa vào thói quen xấu hoặc tỏ ra buồn chán vì những người này luôn tranh thủ tích lũy những kinh nghiệm mới.Khi chúng ta thực hiện sự chọn lựa ấy, chúng ta trở thành người chúng ta muốn.Ông nói nó không chỉ giúp ông tập trung vào những điều tốt lành trong cuộc sống mà còn giúp sàng lọc loại bỏ nhiều điều tiêu cực.