Còn Brizeux lúc đời đang lên có lần cao hứng nói: Tôi muốn làm César hay không làm gì hết.Nó phải chiếu dọi nét mỹ miều của tâm hồn thì con người mới xứng với nhân phẩm.Vả lại cách chung họ chưa dùng những vật phá rối thần kinh.Không thấy cha mẹ phát triển gia đình.Họ đem chuyện bạn khác, chuyện giáo sư, hàng xóm ra bàn.Họ ngại ngùng, e lệ không thua bạn gái.có thể làm cho họ không vừa ý.Lòng họ sống trong nguồn hy vọng vô biên ở phần thưởng của Đấng chí công.Họ tuy không cótính hồ nghi như của hai người nầy nhưng họ hay có cảm tưởng thầy giáo thiên vị bạn lớp chép bài.Đi đâu cũng ngâm lên những câu ca tình tứ.