Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.- Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.Khán giả sôi động phết.Là người thì nên thế.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngNói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Nó tan chảy, tan chảy.