Tôi gọi đây là triệu chứng của căn bệnh kiêu kỳ.Ở tuổi 21, tôi nghỉ học và trở thành - bạn đoán đúng đấy - nhà thầu xây dựng.Cô ta có đồng ý với cách làm đó không? Không! Cô ta có túng quẫn không? Có! Và cô ta vẫn sẽ nghèo khó như thế suốt đời, trừ khi cô ta hiểu ra rằng để trở nên giàu có, người ta cần được trả công dựa theo kết quả làm việc.Một số người cứ mải miết để dành, để dành, để dành, và đến khi phần trách nhiệm và lý trí đã được toại nguyện thì phần nội tâm lại không thỏa mãn.Trong vòng một năm sau đó, chúng tôi đã mua được năm căn nhà và thu lời ít nhất 18.trò nhà huấn luyện, mục đích của tôi là rèn luyện bạn, khích lệ và động viên bạn, vỗ về bạn và mở cửa để trong ánh sáng của cuộc sống bao la, bạn có thể nhìn rõ những gì đang níu bạn lại phía sau.Vậy tôi xin hỏi bạn, bạn muốn giải quyết vấn đề cho nhiều người hay ít người? Nếu câu trả lời của bạn là nhiều người, bạn cần bắt đầu tập trung suy nghĩ lớn hơn và quyết định giúp đỡ thật nhiều người – hàng nghìn, hàng triệu.Hãy mua những thứ mà ngay lúc này bạn có khả năng chi trả.Anh ấy vui vẻ đáp lại: “Đó là gì vậy?”.Có khó chịu không? Tất nhiên là có chứ.
