Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.- Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.Đừng sa sầm mặt như thế.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
