Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.Giữa đầm lầy thông tin.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến.Vẫn chứng nào tật nấy.Đúng là chuyện thường.Nói chung là vẫn có thể tung cánh.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.