Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Khoảng cách vô hình.Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn.Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình.Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.Dẫu không phải không có lúc buồn.Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.