Nếu không thì đau khổ và chịu đừng sẽ hạn chế rất đáng kể sự luân lưu dòng năng lượng sống trong cơ thể, và trong nhiều trường hợp thậm chí dẫn đến các căn bệnh về thể xác nữa.Có những chu kỳ lớn và các chu kỳ nhỏ bên trong các chu kỳ lớn.Căn bệnh tâm thần mà chúng ta gọi là bệnh hoang tưởng (paranoia) chỉ là dạng hơi nghiêm trọng hơn một chút so với trạng thái ý thức tuy thường thấy mà sai lệch này.Nó mở rộng trong chốc lát vào thời điểm thân xác trút hơi thở sau cùng.Cái quầng chứa nhóm đau khổ luôn muốn tồn tại, giống y như mọi thực thể khác trong cuộc sinh tồn, và nó chỉ có thể tồn tại được nếu như nó có thể khiến cho bạn mê muội đồng hóa với nó.Duy người biết vâng phục mới có sức mạnh tâm linh.Nếu có, điều đó có nghĩa là bạn không biết tha thứ, không biết khoan dung.Bạn không có cách gì ứng phó với một tình huống như thế, bởi vì nó không hiện hữu.Rất có thể nó cũng hiệu quả hơn.Dù trong trường hợp nào, thường thì người ta bị cưỡng bách phải theo đuổi tìm cách thỏa mãn tự ngã và tìm kiếm các sự vật để đồng hóa vào, nhằm lấp đầy cái lỗ hổng mà họ cảm nhận được bên trong bản thân mình.
