Hồn nhiên đến đáng thương.Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.