Mà đúng vậy, tôi đã có một tinh thần mới mẻ, một tinh thần thắng trận.Tôi không còn than thở về cái dĩ vãng đã thiệt chết rồi nữa.Vậy tại sao không hăng hái vui vẻ đóng trò đi?'.Ông nói: "Không ai khổ sở bằng kẻ muốn đổi cá tính của mình để biết thành một người khác".Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.Trên đường tới phòng mổ, bà đọc lại một màn kịch bà đã diễn.Tôi phải hợp tác nếu không.Thật ra nó có nghỉ trong một khoảng khắc mỗi lúc bóp vào.Tôi đau một chứng kỳ dị mà nguyên nhân chỉ là ưu phiên chứ không có chi khác.Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống.
