Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Lúc đó tôi không có nhà.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
