Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.Bởi cô ta làm giáo viên.Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.Bố xuống đường đi bộ về trước.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.
