Trần Thụ Bình biết hai ông mượn cớ sinh chuyện, rất bất mãn và xem thường hai ông cãi vã ồn ào nhưng lại sợ làm mọi người mất vui bèn nghĩ ra một cách.* Lời nói tán tụng phải chân thành đắc ý, phải nói trúng sở trường của đối phương.Rõ ràng ông đã nhảy ra ngoài tái nạn của mình mà tự trào.Trần Lập Phu giới thiệu đó là Trần Dĩnh, cháu gái của ông vừa du học ở Mỹ về.Ông tiến sĩ đi qua đi lại không muốn rời nhà nghe.Trước mặt người thác lại tỏ ra thân cận bổ bã với lãnh đạo.Vương Thứ ông cảm kích đến rơi nước mắt, lúc nào cũng tìm cách báo ơn khuyển mã với Tần Cối.Không có tiếng đáp lại.Dù rằng sẽ làm như thế thì cũng không được đồng ý quá nhanh, không được để cho khách hàng dễ dàng thắng qúa ngay mà để cho đối phương thắng lợi từ từ.Thật là những kẻ đáng chán ghét!
