Chúng ta thử hình dung một câu chuyện diễn biến thế này: Chàng trai ấp úng hỏi:Nàng cười nói vui vẻ tự nhiên như chẳng có gì xảy ra.Việc trò chuyện lớn tiếng để diễn tả những ý tưởng của mình cho đối tượng đã giảm đi khá nhiều.Một cô gái khi gặp mặt người yêu, thấy chàng thỉnh thoảng như chìm đắm trongmột thế giới khác, hoàn toàn xem như không có cô ta tồn tại, thường khiến cho cô gái vừa cảm thấy hơi tức tối, lại vừa cảm thấy bị thu hút.Trong cá tác phẩm tiểu thuyết cổ điển của Trung Quốc, người ta thường mô tả khi người đàn ông muốn tỏ tình với một người phụ nữ, họ thường giả vờ đánh rơi thứ gì đó rồi cúi xuống giả tình cờ chạm vào bàn chân cô gái.Điều này thật sự chứa đựng về một phương diện nào đó của tâm lý.Thông thường phụ nữ sẽ có cảm giác tin tưởng người đàn ông nào đó có thể nhớ được những đặc điểm nho nhỏ của mình.Lỗi lầm lớn nhất của người đàn bà là luôn muốn lấy người đàn ông màLúc này nụ cười và ánh mắt là ngôn ngữ thay cho lời nói để họ truyền đạt tình ý.Lúc này cách tạm thời tỏ vẻ ít quan tâm đến nước mắt của cô ta, để cho cô ta khóc cho hả mới là biện pháp xử lý hay nhất.
